Sáng tác: Ngọc Trung và Vĩnh Thanh
Đĩa Continental 18- Thập niên 60
30 Saturday Sep 2017
Sáng tác: Ngọc Trung và Vĩnh Thanh
Đĩa Continental 18- Thập niên 60
27 Wednesday Sep 2017
Posted Ca khúc Tình Quê Hương, Uncategorized
in
Tình Quê Hương
(thơ Phan Lạc Phúc, nhạc Đan Thọ)
Trình bày: Hà Thanh, Hoàng Oanh
25 Monday Sep 2017
Tags
21 Thursday Sep 2017
Posted Mồ Côi Mẹ - Chu Văn Lễ, Uncategorized
inTags
Hà Thanh Hát Lời Mẹ Ru Của Trịnh Công Sơn. Khi viết gần xong truyện ngắn “Mồ Côi Mẹ”, tự nhiên tôi chợt có một suy nghĩ-Nếu truyện này là một cuốn phim thì đây là lúc tôi muốn giọng ca của ca sĩ Hà Thanh hát bài Lời Mẹ Ru của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để làm lời kết. Clip nhạc này được thực hiện trong sự tưởng tượng đó.
Mồ Côi Mẹ – Chu Văn Lễ
Năm tôi lên 8, mẹ tôi mất. Tôi chắc mẹ tôi cũng đã bịnh nhiều trước đó. Mẹ rất hay đi bác sĩ và khi tôi còn bé thì mỗi lần như thế mẹ lại mang tôi theo. Bố tôi đi làm cả ngày nên nhà chỉ có mẹ và tôi, thành ra tôi cứ phải theo mẹ mỗi khi mẹ ra ngoài.
Sợ nhất là đi khám bác sĩ. Từ ho đến thở khò khè; từ sổ mũi đến nóng sốt, mẹ đều dẫn tôi gặp bác sĩ. Chưa bao giờ tôi được gặp bác sĩ ngay sau khi tôi đến. Thường là phải chờ. Phòng chờ đợi ở bên ngoài lúc nào cũng đông người. Nhìn ai cũng mệt mỏi như đang chờ đến lượt mình bị xử tội. Ít nhất đó là cảm giác của tôi. Bác sĩ khám cho tôi xong, ngay cả khi tôi không có bịnh gì cũng chích cho tôi một mũi thuốc khỏe hay cho uống thuốc bổ. Mẹ bảo làm vậy tốt cho tôi.
Tôi đi học lớp 1 ít lâu thì không hiểu sao mẹ không dẫn tôi đi khám bác sĩ nữa. Mẹ chỉ đi một mình hay đôi khi đi với Dì Ba, em của mẹ. Những khi phải đi bác sĩ thì mẹ gửi tôi với ông Năm hàng xóm. Tôi thích chơi với con của ông Năm lắm. Nhà ông không có trẻ con nên các anh chị đều rất chiều tôi. Nhưng tôi cũng không được chơi nhiều vì tiếng là mới đi học lớp 1, tôi đã đi học làm toán, tập viết và tập đọc với cô giáo Hạnh lâu lắm rồi. Cô
cho nhiều bài ở nhà làm lắm nên cuộc đời của tôi nói chung là xoay quanh với nhiều sách vở và khi mẹ khỏe thì cả với cây roi của mẹ.
Mẹ không đánh tôi mỗi ngày nhưng trận đòn nào của mẹ cũng đáng sợ. Nếu tôi chịu siêng năng làm bài cho về nhà của cô giáo Hạnh và không ai đến nhà mách với mẹ là tôi quậy phá ở đâu đó thì tôi không bị đòn. Tôi cũng cố gắng để giữ như vậy nhưng đôi khi khó. Thỉnh thoảng tôi hay đánh nhau với đám trẻ con ở xóm vì những chuyện vặt vảnh mà tôi cũng chẳng nhớ.
Nếu có ai đó đến mách với mẹ tôi thì tôi sẽ ăn roi. Cứ mỗi lần như vậy thì tôi
lại khóc. Khi tôi khóc nhiều, mẹ sẽ nương tay cho tôi. Rồi mẹ bắt tôi hứa sẽ chừa
không đánh nhau nữa. Lần nào tôi cũng hứa với mẹ và hứa rất thành tâm. Nhưng
sao tôi lại hay quên đến thế! Nhất là khi bọn nhóc trong xóm chọc giận tôi.
Lâu lắm rồi tôi không bị mẹ đánh. Hình như trận bịnh này của mẹ kéo dài hơn mọi khi. Tôi thấy mẹ ít hỏi thăm bài học của tôi hơn mà cứ ôm tôi vào lòng rồi nói “cố gắng nghe con”. Những lúc này tôi thấy yêu mẹ nhất.
Một hôm đi học về thì tôi nghe bố bảo là bố và tôi phải dọn ra phòng khách ngủ để mẹ nghỉ ngơi mà dưỡng bịnh. Thế là tôi lại phụ bố mang vài thứ ra phòng khách. Vài cái gối nằm và đồ chơi của tôi. Phần còn lại bố tôi làm hết. Tôi nghĩ ngợi trong đầu có lẽ đây sẽ là thời gian tốt nhất của tôi vì sẽ không ai theo dõi chuyện làm bài ở nhà của tôi. Đôi khi bố
cũng có hỏi, nhưng bố không làm giống mẹ với cây roi kế bên nên tôi không sợ lắm.
Nghĩ thế tôi vui hẳn lên. Bố thì cứ liên tục nói “Không được làm ồn, để Mẹ nghỉ”.
Được tự do và thoải mái một thời gian thì tự dưng một hôm tôi nhớ mẹ. Sao lâu quá mà mẹ không hỏi thăm tôi nhỉ. Tôi nhớ những lần được mẹ ôm vào lòng. Thường là sau khi bị Mẹ đánh, tôi được Mẹ ôm vào lòng.
Mẹ bảo tôi phải ngoan để không bị Mẹ đánh đòn, rồi lấy tay xoa xoa vào những chỗ
Mẹ đánh. Có một tối, tôi lén về phòng ngủ để thăm mẹ. Khi ấy chắc là tối khuya
rồi. Bố tôi đã ngủ say lắm. Tôi rón rén trèo khỏi giường và ra mở cửa phòng mẹ.
Trong cái ánh sáng leo lét của ngọn đèn quả trứng, tôi thấy mẹ nằm trên giường.
Mặt mẹ gầy lắm. Xương như nhô cả mắt ra ngoài và miệng mẹ thì lẩm bẩm như đang
nói chuyện với ai. Tôi sợ quá, chạy u về giường rồi phóng tót lên góc giường của
mình, lấy chăn trùm kín, ngủ một giấc đến sáng. Từ đó, tôi không còn có ý định
về phòng thăm mẹ nữa, mặc dù tôi vẫn còn nhớ mẹ. Bây giờ sao Mẹ trông giống con
ma trong phim quá.
Một hôm tôi đang ngồi học trong lớp thì bố đến xin cho tôi về sớm. Tôi linh tính như có một chuyện gì kinh khủng lắm vì mặt bố rất buồn. Tôi hỏi thì bố bảo là mẹ sắp chết rồi nên tôi về cho mẹ nhìn lần cuối. Tự nhiên hình ảnh của mẹ gầy gòm giống con ma trong phim làm tôi hơi sợ.
Chỉ là phản ứng tự nhiên của tôi. Mẹ chết có nghĩa là người ta sẽ đưa mẹ đi
chôn ngoài nghĩa địa. Mẹ sẽ không về nhà nữa. Như vậy thì buồn lắm. Bao nhiêu
là thứ xoay quanh trong đầu của tôi làm tôi xuýt té vì quên ôm bố. May mà bố la
lên “ôm chặt bố!” làm tôi bừng tỉnh lại.
Bố và tôi về đến nhà thì mẹ tôi vừa mới chết. Các dì, các cậu em mẹ tôi có mặt đầy đủ. Ai cũng ngồi cạnh giường và khóc sụt sùi. Những người hàng xóm cũng có mặt. Ai cũng khóc. Vừa khóc, vừa kể lể thảm thiết. Bố cũng khóc. Chỉ có tôi là không khóc. Tôi sợ. Không hiểu tại sao nhưng chỉ biết là sợ. Bố ôm chặt tay mẹ rồi kéo tay tôi đến cho tôi ôm tay mẹ nhưng tôi đã nhanh chóng kéo ngược trở lại và dấu tay tôi ở sau lưng. Tôi chỉ muốn về giường và trùm chăn ngủ.
Đám tang mẹ kéo dài vài ngày. Hôm làm Lễ Liệm Xác Mẹ, tôi phải xuống nhà để mặc áo tang. Khi thấy người ta bỏ mẹ vào trong quan tài, cả nhà ai cũng khóc và khóc lớn lắm. Tôi đứng nhìn mà sợ điếng cả người. Nhưng tôi biết tôi phải đứng đó chờ người ta làm lễ xong. Tôi len lén đi vào phía sau và đứng nép đằng sau tấm màn. Hình như lúc này chẳng ai quan tâm là tôi đang làm gì. Tôi chỉ đứng đó nhưng vẫn nhìn những ông Đạo Tỳ làm việc. Khi người ta đóng nắp quan tài của mẹ lại, tự dưng tôi cảm thấy buồn nhưng không thể giải thích được lý do. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện là mẹ đang nằm trong đó.
Tôi cũng không thích người khác cứ đi theo tôi mà hỏi chuyện mẹ chết. Hôm đám
ma, cô giáo có dẫn các bạn đến thăm tôi. Quả thật tôi không thấy có chuyện gì
phải thăm cả, mà cũng không biết nói gì khi cô giáo hỏi về bịnh của mẹ, rồi mẹ
chết khi nào. Tôi chỉ muốn phóng vào góc giường của tôi, trùm kín chăn mà ngủ.
Sau khi mẹ chết, tôi trở nên ngủ nhiều hơn. Đôi lúc ngủ li bì. Bố và tôi dọn lại vào trong phòng ngủ, sắp xếp lại vài thứ nhưng cũng không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ, không có mẹ trong phòng nữa.
Nhưng tôi thì ở trong phòng nhiều hơn. Ngoài giờ đi học, tôi chỉ ở trong phòng.
Căn phòng giờ đã trở thành cái thế giới riêng của tôi. Đôi khi tôi xem TV, xem
phim nhưng thường là ngủ. Tôi ngủ nhiều lắm. Tôi thấy ngủ nhiều thì không phải
nghĩ ngợi đến chuyện không có mẹ. Dì Ba hay sang nhà chơi và hay ôm tôi vào
lòng. Tôi cũng thích lắm nhưng cũng có điều gì làm cho tôi cảm thấy khó chịu mỗi
khi được Dì ôm tôi vào lòng như vậy. Chắc tại Dì giống Mẹ nên mỗi khi Dì ôm tôi
vào lòng làm tôi nhớ đến Mẹ. Cũng có thể là tôi muốn để dành cái ôm đó cho Mẹ
tôi nên khi Dì Ba ôm tôi vào lòng thì tôi cảm thấy như có lỗi với Mẹ. Với lại
Dì hay khóc quá mà tôi thấy người lớn khóc thì tôi sợ lắm. Nhất là từ sau khi mẹ
mất.
Nhà bây giờ chỉ có Bố và tôi rồi thêm một người giúp việc để nấu cơm cho chúng tôi ăn. Hàng ngày Bố đưa, đón tôi đi học và đi đâu thì Bố hay gọi tôi đi. Đôi khi Bố phải la tôi mới đi. Tôi chỉ muốn mọi người để yên cho tôi ở trong phòng. Nhưng tôi sợ Bố nên cứ phải khép nép đi theo. Chỉ đi theo thôi chứ tôi chẳng nói chuyện với ai. Mong cho xong việc rồi về để tôi trở lại căn phòng của tôi, với cái thế giới riêng của tôi.
…
Ngày, tháng, năm …
Hôm nay là đám giỗ của Mẹ. Bố chở con ra thăm mộ Mẹ. Con nhớ Mẹ nhiều lắm. Bố chắc cũng nhớ Mẹ nữa. Bố hay chở con ra thăm mộ Mẹ lắm. Mỗi lần như vậy, Bố lấy nước rửa mộ rồi lấy khăn sạch lau khô.
Xong Bố mang thuốc lá ra hút mà mắt cứ nhìn vào ảnh của Mẹ trên tấm bia. Con chỉ
ngồi xem thôi chứ không nói gì. Đứng một lúc thì Bố lấy tay xoa hình của Mẹ rồi
nói “Anh về nghe em!”. Lần nào đi thăm Mẹ Bố cũng làm vậy. Mẹ có nhớ con và Bố
không Mẹ?
Ngày, tháng, năm ….
Ở trường con có quen thằng bạn mới. Nó mới
chuyển vô lớp của con. Cô sắp nó ngồi kế con nên con và nó cũng hay nói chuyện
với nhau. Nó kể con nghe là mẹ nó cũng chết rồi nhưng nó không nhớ gì hết vì
lúc mẹ nó chết nó còn nhỏ quá. Tự nhiên con sợ con sẽ quên Mẹ. Mẹ có quên con
không Mẹ? Hôm nó nói cho con nghe chuyện nó quên Mẹ nó, con buồn lắm. Con không
muốn quên Mẹ. Con đã lén ăn cắp một tấm hình của Mẹ trong album ảnh cưới của Bố
và Mẹ rồi cất nó trong cặp của con. Ngày nào con cũng mang ra xem. Làm như vậy
thì con sẽ không bao giờ quên Mẹ.
…..
Căn phòng của tôi không còn giúp cho tôi ngủ
dễ dàng nữa. Có những ngày tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mà không biết
là phải làm gì nữa. Tôi cũng không biết tôi muốn gì. Tôi chán đến trường mà
cũng chán ở nhà. Mọi thứ sao ngột ngạt quá. Tôi thấy mình cô độc quá. Sao không
có ai để tôi có thể nói ra hết suy nghĩ của mình nhỉ? .…
Hôm nay tôi bị cô giáo phạt vì không làm bài cho về nhà. Không phải tại tôi lười. Tôi chỉ quên không làm bài ở nhà. Không hiểu sao lúc này tôi hay quên làm bài lắm. Khi cô giáo bắt tôi đứng úp mặt vào tường, tự nhiên tôi nhớ đến Mẹ của tôi vô cùng. Nếu Mẹ còn sống thì chắc chắn tôi sẽ không quên được vì ngày nào Mẹ cũng kiểm tra bài trước khi đi ngủ. Suốt thời gian bị phạt, tôi chằng cảm thấy mắc cỡ mà chỉ buồn. Càng lúc, càng buồn.
Nỗi buồn như rút hết tâm trí của tôi nên cả ngày hôm đó tôi chẳng thiết làm gì
nữa.
Đi học về, tôi chạy u vào phòng, bỏ cặp táp sang một bên rồi ngồi thừ trên giường một cách vô thức. Tôi nhớ Mẹ quá. Ngồi mộtlúc người tôi như tan chảy ra. Tôi rùng mình như người bị ốm và lắp bắp gọi “Mẹ ơi!” như chỉ vừa đủ để tôi và Mẹ có thể nghe được. Tôi mong có Mẹ kế bên. Mẹ sẽ mang cây roi ra để cho tôi một trận đòn về tội không làm bài ở nhà. Có hai giọt nước mắt bắt đầu chảy từ hai bên khóe mắt xuống má của tôi. Rồi như cơn mưa rào đổ ập tới, nước mắt tôi cứ như thế mà tiếp tục tuôn ra không thể nào kiểm soát được nữa.
Trong căn phòng tối đen, không có một tiếng
động nào ngoài tiếng khóc sụt sùi của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi khóc kể từ
khi Mẹ mất.
Vancouver ngày 8 tháng 6 năm 2016
18 Monday Sep 2017
Posted Đinh Tiến Mậu (2)
in
Hàng trên, từ trái sang: Thanh Lan, Thanh Tuyền, Thanh Thúy
Hàng dưới: Hà Thanh, Hà Thanh, Phương Dung
————————–
Trích từ loạt bài Portraits de Saïgonnais- Chân dung người Sài Gòn
(nói về nhiếp ảnh gia Đinh Tiến Mậu)
Khi nhìn vào những hình ảnh của các nghệ sĩ mà ông đã gìn giữ một cách trân trọng, ta hiểu ngay công việc nghệ thuật của ông xứng đáng là những bài học cho giới trẻ. Từ cái cách ông đã tạo ra một phong cách cho một nghệ sĩ, cho đến trang phục, cách trang điểm và bố trí ánh sáng, mỗi hình ảnh là một sự kết hợp giữa nội tâm và cá tính. Người ta có thể nói những tác phẩm này của ông là một bộ sưu tập hình ảnh vô giá dành cho những người biết thưởng thức nó. Cũng như chuyện kể của ông về họ là một nguồn tin sống động về cuộc sống và tính cách của những người đã vang tiếng một thời.
04 Monday Sep 2017
Trích bài viết của Hoàng Lan Chi (cothommagazine)
Năm 2006, tôi thực hiện chương trình Hà Thanh-Nguyễn Văn Đông. Trong ấy, tôi nói về Hà Thanh, người được coi như hát những bản nhạc tiêu biểu của Nguyễn Văn Đông thành công nhất như Mấy Dặm Sơn Khê, Khúc Tình Ca Hàng Hàng Lớp Lớp, Hải Ngoại Thương Ca. Tôi chỉ nói về giòng nhạc lính ấy và tôi để Nguyễn Văn Đông trải tâm tình. Tôi không hề phỏng vấn Hà.
Ngày ấy là một mùa đông của Virginia. Tuyết phủ trắng xoá trên những con đường dốc quanh co, tôi nghe Nguyễn Văn Đông kể về ngày tháng cũ với một giọng Nam trầm buồn. Giọng kể ấy nhuốm buồn hơn vì nhạc sĩ đang ở cách tôi cả nửa vòng trái đất. Ông vẫn đang ở tại quê nhà, nơi từng là thủ đô của một miền Nam tự do. Còn tôi thì đang trú ngụ cũng thủ đô nhưng lại là thủ đô của một cương quốc thế giới, một quốc gia đã song hành cùng vận mạng với Việt Nam trong suốt chiều dài lịch sử hai mươi năm. …..
…. Tôi không nhắc gì đến ca sĩ. Tôi yêu tiếng hát Hà nhưng lúc ấy tôi chưa nghĩ đến Hà.
Rồi tình cờ ai đó viết mail “Chương trình nay hay quá mà không cho Hà Thanh biết thiệt là uổng”. Một chút xao động trong tôi. Ừ nhỉ, người đã chắp cánh cho những nhạc phẩm lính mênh mông ấy, lẽ nào không được biết?
Thế là tôi đi tìm Hà.
Tôi gọi cho chị vào năm 2007, hơn một năm sau của chương trình. Hà Thanh bất ngờ nhưng rồi mừng rỡ. Chị ríu rít như chim “Trời ơi, Hoàng Lan Chi, chị đi tìm em hoài. Chị về Cali và nghe mấy người có cả Nhất Tuấn hỏi chị là nghe chương trình phát thanh của em chưa!”. Sau đó tôi mail cho nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông báo tin hai chị em chúng tôi “tám” cả hơn một giờ. Nguyễn Văn Đông trả lời “Nghe cô đã liên lạc được cô Hà Thanh, nói chuyện vui vẻ, tôi mừng lắm. Nhưng hai bên nói chuyện lâu một tiếng rưỡi đồng hồ thì tôi lo ngại lắm. Tôi lo cô Hà Thanh xúi cô xuống tóc vào chùa thì còn gì Hoàng Lan Chi nữa. Tôi có bằng chứng là cô Hà Thanh đã gởi tặng tôi nhiều CD Kinh Phật, khuyến khích đi tu. Nhưng tôi đức mỏng, phận bạc nên Phật chưa đồng ý”. Sau đó khi tôi “mét” Hà là anh Đông lo lắng chị dụ dỗ Hoàng Lan Chi đi tu, Hà Thanh chỉ bật cười. Một năm sau tôi thực hiện một chương trình phát thanh khác. ….
….Tôi thích trò chuyện với Hà Thanh dù rằng giọng Huế hơi khó nghe với tôi. Điều thích đó là chị rất hồn nhiên, đùa nghịch líu lo như trẻ thơ. Có lần tôi trêu chị “Trên Asia, thấy chị đoan trang nghiêm chỉnh quá vậy? Bên ngoài chị đâu có thế?” Hà bật cười. Chị kể cho tôi nghe thuở xưa chị chơi với Trịnh Công Sơn thế nào. Chị bảo ngày đó có “tam Ba” chơi với nhau rất thân là Ba Hà, Ba Hải, Ba Sơn cùng nhau nghịch ngợm viết giấy thề không ai lập gia đình cả! Tờ giấy đó Ba Sơn tức Trịnh Công Sơn giữ! …
Một lần khác, chị vừa nói chuyện với tôi vừa chuẩn bị ăn chiều. Tôi hỏi hôm nay ăn gì. Hà Thanh cười rất hồn nhiên “Ăn mì nì ngon lắm. Hoàng Lan Chi há miệng ra, chị Hà đút cho một miếng, hỉ”. ‘Rồi há miệng ra chưa!”.
Có lần tôi la lên là tại sao làm mất số phone của tôi hoài, Hà Thanh rất ngoan “Thôi bây giờ để chị Hà ghi số của Hoàng Lan Chi lên cánh cửa hỉ. Vậy là không mất”. Quả là lần sau đó thấy chị gọi được cho tôi.
Hà Thanh bịnh đã khá lâu nhưng chị không cho tôi biết. Một lần qua Lê Hữu, tôi được tin chị mới vào bệnh viện. Tôi gọi cho chị, lúc đó là cuối năm 2012 thì phải. Lúc đó chị mới cho hay chị bị ung thư máu và bác sĩ không thay tuỷ vì đã ngoài sáu mươi. Hà Thanh vẫn lạc quan. Có vẻ chị sùng đạo Phật, ăn chay trường đã lâu nên sinh tử là chuyện không ảnh hưởng nặng nề với chị. Tôi báo tin cho anh Nguyễn Văn Đông thôi vì Hà không muốn ai biết. Anh chỉ lặng lẽ cầu nguyện cho chị.
Tháng Ba năm 2013, sau khi nói chuyện với Hà, tôi viết “Hà Thanh, tiếng hát hoa đào”. Tôi không cho ai biết đó là chương trình tôi viết riêng để tặng Hà Thanh vì tôi biết rồi chị sẽ ra đi. Vương Trùng Dương xin phép đăng trên Báo Sài Gòn Nhỏ. Rồi Hà Thanh kể “Chị đi chùa, có mấy người gọi chị nói là thấy có báo viết về chị”. Tôi mail cho Vương Trùng Dương, nhờ anh nói toà soạn Sài Gòn Nhỏ gửi báo cho Hà. Hai tuần sau gọi lại, Hà bảo không nhận được. Tôi trách Vương Trùng Dương thì anh trả lời rằng anh đã nhờ toà soạn gửi chứ cá nhân anh không lo chuyện đó. Đến giờ này tôi cũng quên không hỏi VTD nữa nhưng chắc chị Hà không nhận được rồi.
Tháng Mười Một 2013, tôi linh cảm và tôi gửi bài Tiếng Hát Hoa Đào cho Bút Tre. Sau khi báo đăng, tôi nhắn chủ nhiệm Mộng Tuyền gửi cho Hà. Mộng Tuyền là một chủ báo dễ thương nhất trên đời. Mọi yêu cầu của cô Hoàng Lan Chi bao giờ cũng được Mộng Tuyền chu đáo. Chu đáo hơn cả yêu cầu. Hà Thanh nói với tôi “Chị nhận hai báo Bút Tre rồi. Có cả thiệp và một cái áo thun nữa. Báo đẹp lắm. Mà họ lấy đâu được mấy bức hình cũ đẹp hỉ”. Tôi nói “Em chỉ gửi cho Bút Tre một tấm thôi, còn họ tự tìm đấy”. “Nói dùm là chị Hà cảm ơn nhiều, tốt quá hỉ. Chị cho em gái chị một cuốn, còn chị giữ một cuốn”.
Tôi hài lòng. Ít ra, tiếng hát hoa đào ấy, người hát lồng lộng trời cao, không điệu đà, không điều tiếng gì, người mà nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông đã ngậm ngùi “Con chim hoạ mi quý đã bỏ mình tôi cô đơn trên con đường nghệ thuật kể từ khi cô đi lấy chồng” , cũng xem được một bài viết về chị từ một người phụ nữ khác; một người phụ nữ yêu mến tiếng hát Hà với tất cả chân tình, viết về Hà với tất cả dấu yêu.
Sau đó, thỉnh thoảng tôi gọi coi tình hình sức khoẻ Hà Thanh ra sao. Có khi Hà báo tin lên ký chút đỉnh vì không ăn chay nữa do bác sĩ yêu cầu. Cách đây khoảng hơn hai tuần, tôi gọi. Hà Thanh mới từ bệnh viện về. Tuy mệt nhưng giọng chị vẫn reo vui. Chị nói có vẻ y học đầu hàng gì đó. Tôi im lặng không biết nói gì. Hà Thanh cười “Không sao. Sống chết là chuyện bình thường”. Tôi cũng không thích an ủi lẽ thường tình vì Hà Thanh là người ngoan đạo lắm. Tôi bảo “Hà hát mấy câu gì Đến Tuổi Này đi, em thích cái đó lắm”. Hà Thanh, có lẽ giống như nhiều ca sĩ khác, nghe đến hát là không biết mệt hay đau là gì. Hà líu lo hát ngay. Hát xong, Hà nói “Hoàng Lan Chi hát đi. Hát đi mới thuộc được”. Tôi chiều chị và hát đại. Nghe dở ẹt vì vốn dĩ hát dở mà lại chưa thuộc melody nên cứ ngang phè phè. Tôi bật cười khi nghe chính giọng mình “Thôi em hát không được đâu!” Hà dỗ dành “Thì cứ hát đi”. Lúc ấy, tôi không hiểu vì sao Hà có vẻ dỗ dành tôi thế. Hà có vẻ như muốn tôi phải thuộc giai điệu mấy câu thơ của Tôn Nữ Hỷ Khương mà Hà “chế” thành nhạc! Sau vài lần thất bại, tôi nói “Để em thu âm Hà cho rồi. Em sẽ nghe đi nghe lại thì sẽ thuộc điệu nhạc.” Hà ngoan ngoãn cúp điện thọai để tôi gọi lại sau khi mở Cool Edit. Laptop với win7 không fix với Cool Edit cũ này nên tôi không chỉnh được audio như trước kia. Đành thu đại bằng cách mở speaker của cell phone.
Đó là những âm thanh cuối cùng của Hà Thanh. Đó là những giai điệu nhạc do Hà chế ra từ thơ Tôn Nữ Hỷ Khương. Đó là lần cuối tôi nghe Hà nói.
….
Tối mùng Một của tết tây 2014, tôi nhận mail từ Ns Nguyễn Văn Đông “Anh vừa nhận được Phone của TQB ở Cali, báo tin cô Hà Thanh vừa qua đời vì bệnh ung thư máu cách đây 2 tiếng đồng hồ. TQB đề nghị anh viết về Hà Thanh. Anh viết gì nổi bây giờ nên anh vào Blog HLC, chép bài viết năm xưa “Hà Thanh với nhạc sĩ NVĐ”gởi cho TQB rồi. Ở Việt Nam bây giờ là 11 giờ sáng ngày 2/1/2014. Anh Đông”.
Tôi không bất ngờ vì biết trước nhưng lòng vẫn trĩu nặng. Trước đó, ngày 7 tháng 12/ 2013, tôi viết “Hai người tôi muốn gặp bây giờ”. Trong đó tôi ám chỉ nhạc sĩ Nguyễn Văn Đông và ca sĩ Hà Thanh.
Hà Thanh đã không bao giờ gặp mặt tôi. Hai chị em như hai người tình net.
Tuần trước một ông anh rể mất và một ông anh viết “Nước mắt nào cho đủ để tiễn nhau đây”.
Dường như với Hà, tôi cũng vậy. Cũng dường như khi người ta yêu quá thì nước mắt không hề chảy.
Từ hôm qua đến giờ, tôi chưa hề nhỏ lệ cho Hà Thanh.
Tiếng hát hoa đào của tôi vừa rụng. Cánh hoa tung trong gió ngàn và có lẽ vì thế không cần đến giọt lệ Hoàng Lan Chi.
Cali ngày 2 tháng 1, 2014
Hoàng Lan Chi