Tags
Hà Thanh Hát Lời Mẹ Ru Của Trịnh Công Sơn. Khi viết gần xong truyện ngắn “Mồ Côi Mẹ”, tự nhiên tôi chợt có một suy nghĩ-Nếu truyện này là một cuốn phim thì đây là lúc tôi muốn giọng ca của ca sĩ Hà Thanh hát bài Lời Mẹ Ru của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn để làm lời kết. Clip nhạc này được thực hiện trong sự tưởng tượng đó.
Mồ Côi Mẹ – Chu Văn Lễ
Năm tôi lên 8, mẹ tôi mất. Tôi chắc mẹ tôi cũng đã bịnh nhiều trước đó. Mẹ rất hay đi bác sĩ và khi tôi còn bé thì mỗi lần như thế mẹ lại mang tôi theo. Bố tôi đi làm cả ngày nên nhà chỉ có mẹ và tôi, thành ra tôi cứ phải theo mẹ mỗi khi mẹ ra ngoài.
Sợ nhất là đi khám bác sĩ. Từ ho đến thở khò khè; từ sổ mũi đến nóng sốt, mẹ đều dẫn tôi gặp bác sĩ. Chưa bao giờ tôi được gặp bác sĩ ngay sau khi tôi đến. Thường là phải chờ. Phòng chờ đợi ở bên ngoài lúc nào cũng đông người. Nhìn ai cũng mệt mỏi như đang chờ đến lượt mình bị xử tội. Ít nhất đó là cảm giác của tôi. Bác sĩ khám cho tôi xong, ngay cả khi tôi không có bịnh gì cũng chích cho tôi một mũi thuốc khỏe hay cho uống thuốc bổ. Mẹ bảo làm vậy tốt cho tôi.
Tôi đi học lớp 1 ít lâu thì không hiểu sao mẹ không dẫn tôi đi khám bác sĩ nữa. Mẹ chỉ đi một mình hay đôi khi đi với Dì Ba, em của mẹ. Những khi phải đi bác sĩ thì mẹ gửi tôi với ông Năm hàng xóm. Tôi thích chơi với con của ông Năm lắm. Nhà ông không có trẻ con nên các anh chị đều rất chiều tôi. Nhưng tôi cũng không được chơi nhiều vì tiếng là mới đi học lớp 1, tôi đã đi học làm toán, tập viết và tập đọc với cô giáo Hạnh lâu lắm rồi. Cô
cho nhiều bài ở nhà làm lắm nên cuộc đời của tôi nói chung là xoay quanh với nhiều sách vở và khi mẹ khỏe thì cả với cây roi của mẹ.
Mẹ không đánh tôi mỗi ngày nhưng trận đòn nào của mẹ cũng đáng sợ. Nếu tôi chịu siêng năng làm bài cho về nhà của cô giáo Hạnh và không ai đến nhà mách với mẹ là tôi quậy phá ở đâu đó thì tôi không bị đòn. Tôi cũng cố gắng để giữ như vậy nhưng đôi khi khó. Thỉnh thoảng tôi hay đánh nhau với đám trẻ con ở xóm vì những chuyện vặt vảnh mà tôi cũng chẳng nhớ.
Nếu có ai đó đến mách với mẹ tôi thì tôi sẽ ăn roi. Cứ mỗi lần như vậy thì tôi
lại khóc. Khi tôi khóc nhiều, mẹ sẽ nương tay cho tôi. Rồi mẹ bắt tôi hứa sẽ chừa
không đánh nhau nữa. Lần nào tôi cũng hứa với mẹ và hứa rất thành tâm. Nhưng
sao tôi lại hay quên đến thế! Nhất là khi bọn nhóc trong xóm chọc giận tôi.
Lâu lắm rồi tôi không bị mẹ đánh. Hình như trận bịnh này của mẹ kéo dài hơn mọi khi. Tôi thấy mẹ ít hỏi thăm bài học của tôi hơn mà cứ ôm tôi vào lòng rồi nói “cố gắng nghe con”. Những lúc này tôi thấy yêu mẹ nhất.
Một hôm đi học về thì tôi nghe bố bảo là bố và tôi phải dọn ra phòng khách ngủ để mẹ nghỉ ngơi mà dưỡng bịnh. Thế là tôi lại phụ bố mang vài thứ ra phòng khách. Vài cái gối nằm và đồ chơi của tôi. Phần còn lại bố tôi làm hết. Tôi nghĩ ngợi trong đầu có lẽ đây sẽ là thời gian tốt nhất của tôi vì sẽ không ai theo dõi chuyện làm bài ở nhà của tôi. Đôi khi bố
cũng có hỏi, nhưng bố không làm giống mẹ với cây roi kế bên nên tôi không sợ lắm.
Nghĩ thế tôi vui hẳn lên. Bố thì cứ liên tục nói “Không được làm ồn, để Mẹ nghỉ”.
Được tự do và thoải mái một thời gian thì tự dưng một hôm tôi nhớ mẹ. Sao lâu quá mà mẹ không hỏi thăm tôi nhỉ. Tôi nhớ những lần được mẹ ôm vào lòng. Thường là sau khi bị Mẹ đánh, tôi được Mẹ ôm vào lòng.
Mẹ bảo tôi phải ngoan để không bị Mẹ đánh đòn, rồi lấy tay xoa xoa vào những chỗ
Mẹ đánh. Có một tối, tôi lén về phòng ngủ để thăm mẹ. Khi ấy chắc là tối khuya
rồi. Bố tôi đã ngủ say lắm. Tôi rón rén trèo khỏi giường và ra mở cửa phòng mẹ.
Trong cái ánh sáng leo lét của ngọn đèn quả trứng, tôi thấy mẹ nằm trên giường.
Mặt mẹ gầy lắm. Xương như nhô cả mắt ra ngoài và miệng mẹ thì lẩm bẩm như đang
nói chuyện với ai. Tôi sợ quá, chạy u về giường rồi phóng tót lên góc giường của
mình, lấy chăn trùm kín, ngủ một giấc đến sáng. Từ đó, tôi không còn có ý định
về phòng thăm mẹ nữa, mặc dù tôi vẫn còn nhớ mẹ. Bây giờ sao Mẹ trông giống con
ma trong phim quá.
Một hôm tôi đang ngồi học trong lớp thì bố đến xin cho tôi về sớm. Tôi linh tính như có một chuyện gì kinh khủng lắm vì mặt bố rất buồn. Tôi hỏi thì bố bảo là mẹ sắp chết rồi nên tôi về cho mẹ nhìn lần cuối. Tự nhiên hình ảnh của mẹ gầy gòm giống con ma trong phim làm tôi hơi sợ.
Chỉ là phản ứng tự nhiên của tôi. Mẹ chết có nghĩa là người ta sẽ đưa mẹ đi
chôn ngoài nghĩa địa. Mẹ sẽ không về nhà nữa. Như vậy thì buồn lắm. Bao nhiêu
là thứ xoay quanh trong đầu của tôi làm tôi xuýt té vì quên ôm bố. May mà bố la
lên “ôm chặt bố!” làm tôi bừng tỉnh lại.
Bố và tôi về đến nhà thì mẹ tôi vừa mới chết. Các dì, các cậu em mẹ tôi có mặt đầy đủ. Ai cũng ngồi cạnh giường và khóc sụt sùi. Những người hàng xóm cũng có mặt. Ai cũng khóc. Vừa khóc, vừa kể lể thảm thiết. Bố cũng khóc. Chỉ có tôi là không khóc. Tôi sợ. Không hiểu tại sao nhưng chỉ biết là sợ. Bố ôm chặt tay mẹ rồi kéo tay tôi đến cho tôi ôm tay mẹ nhưng tôi đã nhanh chóng kéo ngược trở lại và dấu tay tôi ở sau lưng. Tôi chỉ muốn về giường và trùm chăn ngủ.
Đám tang mẹ kéo dài vài ngày. Hôm làm Lễ Liệm Xác Mẹ, tôi phải xuống nhà để mặc áo tang. Khi thấy người ta bỏ mẹ vào trong quan tài, cả nhà ai cũng khóc và khóc lớn lắm. Tôi đứng nhìn mà sợ điếng cả người. Nhưng tôi biết tôi phải đứng đó chờ người ta làm lễ xong. Tôi len lén đi vào phía sau và đứng nép đằng sau tấm màn. Hình như lúc này chẳng ai quan tâm là tôi đang làm gì. Tôi chỉ đứng đó nhưng vẫn nhìn những ông Đạo Tỳ làm việc. Khi người ta đóng nắp quan tài của mẹ lại, tự dưng tôi cảm thấy buồn nhưng không thể giải thích được lý do. Tôi không muốn nghĩ đến chuyện là mẹ đang nằm trong đó.
Tôi cũng không thích người khác cứ đi theo tôi mà hỏi chuyện mẹ chết. Hôm đám
ma, cô giáo có dẫn các bạn đến thăm tôi. Quả thật tôi không thấy có chuyện gì
phải thăm cả, mà cũng không biết nói gì khi cô giáo hỏi về bịnh của mẹ, rồi mẹ
chết khi nào. Tôi chỉ muốn phóng vào góc giường của tôi, trùm kín chăn mà ngủ.
Sau khi mẹ chết, tôi trở nên ngủ nhiều hơn. Đôi lúc ngủ li bì. Bố và tôi dọn lại vào trong phòng ngủ, sắp xếp lại vài thứ nhưng cũng không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ, không có mẹ trong phòng nữa.
Nhưng tôi thì ở trong phòng nhiều hơn. Ngoài giờ đi học, tôi chỉ ở trong phòng.
Căn phòng giờ đã trở thành cái thế giới riêng của tôi. Đôi khi tôi xem TV, xem
phim nhưng thường là ngủ. Tôi ngủ nhiều lắm. Tôi thấy ngủ nhiều thì không phải
nghĩ ngợi đến chuyện không có mẹ. Dì Ba hay sang nhà chơi và hay ôm tôi vào
lòng. Tôi cũng thích lắm nhưng cũng có điều gì làm cho tôi cảm thấy khó chịu mỗi
khi được Dì ôm tôi vào lòng như vậy. Chắc tại Dì giống Mẹ nên mỗi khi Dì ôm tôi
vào lòng làm tôi nhớ đến Mẹ. Cũng có thể là tôi muốn để dành cái ôm đó cho Mẹ
tôi nên khi Dì Ba ôm tôi vào lòng thì tôi cảm thấy như có lỗi với Mẹ. Với lại
Dì hay khóc quá mà tôi thấy người lớn khóc thì tôi sợ lắm. Nhất là từ sau khi mẹ
mất.
Nhà bây giờ chỉ có Bố và tôi rồi thêm một người giúp việc để nấu cơm cho chúng tôi ăn. Hàng ngày Bố đưa, đón tôi đi học và đi đâu thì Bố hay gọi tôi đi. Đôi khi Bố phải la tôi mới đi. Tôi chỉ muốn mọi người để yên cho tôi ở trong phòng. Nhưng tôi sợ Bố nên cứ phải khép nép đi theo. Chỉ đi theo thôi chứ tôi chẳng nói chuyện với ai. Mong cho xong việc rồi về để tôi trở lại căn phòng của tôi, với cái thế giới riêng của tôi.
…
Ngày, tháng, năm …
Hôm nay là đám giỗ của Mẹ. Bố chở con ra thăm mộ Mẹ. Con nhớ Mẹ nhiều lắm. Bố chắc cũng nhớ Mẹ nữa. Bố hay chở con ra thăm mộ Mẹ lắm. Mỗi lần như vậy, Bố lấy nước rửa mộ rồi lấy khăn sạch lau khô.
Xong Bố mang thuốc lá ra hút mà mắt cứ nhìn vào ảnh của Mẹ trên tấm bia. Con chỉ
ngồi xem thôi chứ không nói gì. Đứng một lúc thì Bố lấy tay xoa hình của Mẹ rồi
nói “Anh về nghe em!”. Lần nào đi thăm Mẹ Bố cũng làm vậy. Mẹ có nhớ con và Bố
không Mẹ?
Ngày, tháng, năm ….
Ở trường con có quen thằng bạn mới. Nó mới
chuyển vô lớp của con. Cô sắp nó ngồi kế con nên con và nó cũng hay nói chuyện
với nhau. Nó kể con nghe là mẹ nó cũng chết rồi nhưng nó không nhớ gì hết vì
lúc mẹ nó chết nó còn nhỏ quá. Tự nhiên con sợ con sẽ quên Mẹ. Mẹ có quên con
không Mẹ? Hôm nó nói cho con nghe chuyện nó quên Mẹ nó, con buồn lắm. Con không
muốn quên Mẹ. Con đã lén ăn cắp một tấm hình của Mẹ trong album ảnh cưới của Bố
và Mẹ rồi cất nó trong cặp của con. Ngày nào con cũng mang ra xem. Làm như vậy
thì con sẽ không bao giờ quên Mẹ.
…..
Căn phòng của tôi không còn giúp cho tôi ngủ
dễ dàng nữa. Có những ngày tôi nằm trên giường, nhìn lên trần nhà mà không biết
là phải làm gì nữa. Tôi cũng không biết tôi muốn gì. Tôi chán đến trường mà
cũng chán ở nhà. Mọi thứ sao ngột ngạt quá. Tôi thấy mình cô độc quá. Sao không
có ai để tôi có thể nói ra hết suy nghĩ của mình nhỉ? .…
Hôm nay tôi bị cô giáo phạt vì không làm bài cho về nhà. Không phải tại tôi lười. Tôi chỉ quên không làm bài ở nhà. Không hiểu sao lúc này tôi hay quên làm bài lắm. Khi cô giáo bắt tôi đứng úp mặt vào tường, tự nhiên tôi nhớ đến Mẹ của tôi vô cùng. Nếu Mẹ còn sống thì chắc chắn tôi sẽ không quên được vì ngày nào Mẹ cũng kiểm tra bài trước khi đi ngủ. Suốt thời gian bị phạt, tôi chằng cảm thấy mắc cỡ mà chỉ buồn. Càng lúc, càng buồn.
Nỗi buồn như rút hết tâm trí của tôi nên cả ngày hôm đó tôi chẳng thiết làm gì
nữa.
Đi học về, tôi chạy u vào phòng, bỏ cặp táp sang một bên rồi ngồi thừ trên giường một cách vô thức. Tôi nhớ Mẹ quá. Ngồi mộtlúc người tôi như tan chảy ra. Tôi rùng mình như người bị ốm và lắp bắp gọi “Mẹ ơi!” như chỉ vừa đủ để tôi và Mẹ có thể nghe được. Tôi mong có Mẹ kế bên. Mẹ sẽ mang cây roi ra để cho tôi một trận đòn về tội không làm bài ở nhà. Có hai giọt nước mắt bắt đầu chảy từ hai bên khóe mắt xuống má của tôi. Rồi như cơn mưa rào đổ ập tới, nước mắt tôi cứ như thế mà tiếp tục tuôn ra không thể nào kiểm soát được nữa.
Trong căn phòng tối đen, không có một tiếng
động nào ngoài tiếng khóc sụt sùi của tôi. Đó là lần đầu tiên tôi khóc kể từ
khi Mẹ mất.
Vancouver ngày 8 tháng 6 năm 2016